(Cosmolife.vn) “Là hôn nhân tự tan” - tôi thường đùa như thế khi ai hỏi đôi này, đôi kia vì sao lại ly hôn, lại chia tay.
Không ít cặp đôi bạn bè của tôi chọn ly hôn, họ không phải là những người xấu tính, không điên cuồng làm đau đối phương hay cố tình phá hoại hôn nhân, hận thù đến mức phải chia tay. Ngược lại, họ đã cố gắng hết mình để giữ tình yêu, nhưng đến cuối cùng khi nhận thức đủ rõ rằng người kia vẫn tốt, chỉ là không còn phù hợp nữa thì họ chọn… ly hôn xanh.
Sau ly hôn, họ vẫn là bạn bè để cùng nhau nuôi dạy con cái, thậm chí có cặp còn thuê nhà gần nhau để tiện con cái đi lại giữa bố và mẹ.
Chị Mỹ Xuân, một người làm đại lý bảo hiểm, là kiểu người phóng khoáng và ưa thích sự tự do. Chị không chịu được cảnh bị kìm trong trách nhiệm của một người đàn bà. Chị không mặn mà với sự đều đặn cơm nước ngày ba bữa, không muốn quán xuyến hết mọi việc trong gia đình. Vậy nên, dù yêu anh Phong từ thời sinh viên, nhưng chị không chấp nhận được một người chồng chỉ lo công việc bên ngoài và mặc định chuyện nhà cửa là của vợ. Sau năm năm chung sống, chị quyết định ly hôn khi trái tim của chị ngày càng khát khao tự do nhiều hơn, không còn tìm thấy kết nối với chồng.
Chuyện hôn nhân của vợ chồng chị đứt gánh, đôi bên nội ngoại tiếc nuối và không hiểu chuyện gì xảy ra. Bạn bè quen biết từ thời đại học cũng luôn dùng từ “giá như” khi nói về một cặp đôi từng rất đẹp trong giới sinh viên. Chị Xuân chỉ cười: “Bọn chị hợp nhau về nhiều mặt, về lý tưởng, về đam mê nhưng lại không hợp để làm vợ chồng. Nên làm bạn và trả tự do cho nhau thì tốt hơn”.
Sau khi ly hôn, chị tìm đến một chuyên gia về tâm lý hôn nhân để được gợi ra các giải pháp thật rõ ràng cho từng người trong cuộc để đảm bảo không có ai bị khủng hoảng.
Bé Min - con gái anh chị Xuân - vẫn được học trường quốc tế, học phí do cả hai vợ chồng cùng phân chia đóng góp. Trong tuần con ở với mẹ, cuối tuần con sang nhà bố. Cũng có thời gian anh chị bận đi công tác thì sẽ thay phiên nhau trông con. Chị vẫn là con dâu của bố mẹ chồng cũ, vẫn được ông bà quý mến mỗi khi đưa cháu về nhà ăn cơm. Ngược lại, bố mẹ chị vẫn gọi anh đến nhà uống rượu khi có dịp. Sau khi ly hôn, chị có nhiều thời gian hơn cho bản thân để đi đây đi đó, phát triển kinh doanh, tìm hiểu những thứ ấp ủ từ lâu.
Những nỗi lo lắng của người xung quanh hay thậm chí có cả những phán xét trước đổ vỡ hôn nhân của chị chỉ sau hai năm đã đổi thành sự công nhận, tin rằng hóa ra có những cuộc ly hôn lại nhẹ nhàng và mang đến điều tốt đẹp hơn như thế. Cô con gái bảy tuổi lại hiểu chuyện hơn cả. Con nói: “Con thích bây giờ hơn là cảnh bố mẹ suốt ngày cãi cọ như ngày xưa”. Chị luôn cho phép mình mở lòng với tình yêu, không ngại khi chồng cũ có bạn gái mới. Nhiều người không tin có người “tư duy thoáng” thế nhưng bản thân chị tin là đủ.
Có nhiều cuộc hôn nhân mục ruỗng, tình yêu đã chết, hai người ra sức làm đau nhau, nhưng vì sợ định kiến bên ngoài, sợ cha mẹ buồn mà họ không dám ly hôn. Tôi nhớ trong một bộ phim từng xem ngày bé, có một cặp vợ chồng trí thức, nổi tiếng hạnh phúc, nhưng thật ra vợ và chồng rất căm phẫn nhau. Họ không dám ly hôn để đảm bảo cái vỏ bọc hôn nhân, nhưng khi mâu thuẫn đỉnh điểm, họ lái xe đến một nơi thanh vắng và lao vào đánh nhau, xử nhau theo đúng nghĩa đen. Tôi cho rằng, đó là chuyện của thời xưa với rất nhiều định kiến, nếu bây giờ, họ có thể đã có nhiều giải pháp hơn, như là chọn một cuộc “ly hôn xanh”.
Những cuộc ly hôn chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự ồn ào, bàn tán xung quanh. Nhưng chẳng có sự bàn tán, xì xào nào kéo dài mãi. Nếu người trong cuộc không dũng cảm bước đi, sự chịu đựng có khi còn dài hẳn cả một đời. Hạnh phúc hay bất hạnh vốn đều luôn nằm trong tim óc mỗi người, chứ không phải ở miệng người đời.
Hơn cả, mỗi người cần biết rõ đâu là lựa chọn phù hợp nhất cho mình. Nếu còn có thể cố gắng được thì cùng cố gắng để hàn gắn và nỗ lực để vun vén tổ ấm. Nhưng khi mọi thứ chắc chắn đã thành tro tàn và không thể nhóm lửa lên được nữa thì hãy chọn chia tay để giữ sự dễ chịu sau cùng.
Như chị Xuân nói, có thể không hợp làm vợ chồng, nhưng hợp để làm bạn. Đừng đối với nhau như kẻ thù sau một đoạn duyên phận đã đi, hãy chọn tiếp tục làm bạn vì ít nhất đó là điều tốt đẹp có thể làm cho những đứa con và cho chính mình.
Edit: Thị Dân - Cosmolife.vn | Source: Phụ Nữ Online